Don’t Look Up do Adam McKay – đạo diễn/biên kịch giành giải Oscar cho The Big Short, hiện đang là bom tấn gây chú ý cuối năm nay với dàn diễn viên toàn sao hạng A. Phim sẽ được chiếu giới hạn ngoài rạp vào ngày 10/12 và stream trên nền tảng Netflix ngày 24/12/2021.

Nội dung phim
Kate Dibiasky (Jennifer Lawrence), một sinh viên tốt nghiệp ngành thiên văn học, cùng thầy cô là giáo sư/tiến sĩ Randall Mindy (Leonardo DiCaprio) phát hiện ra một điều kinh hoàng: một ngôi sao chổi đang di chuyển theo quỹ đạo trong hệ mặt trời. Vấn đề là ngôi sao chổi đó đang lao thẳng đến Trái Đất. Vấn đề còn lại thì sao? Dường như chẳng ai thèm quan tâm.

Hóa ra việc cảnh báo nhân loại về một thiên thể chuyên tiêu diệt hành tinh với kích cỡ ngang núi Everest lại phiền phức đến vậy. Với sự trợ giúp của tiến sĩ Oglethorpe (Rob Morgan), Kate và Randall dấn thân vào hành trình truyền bá thông tin. Hành trình đó đưa họ từ văn phòng của Tổng thống Orlean (Meryl Streep) hết sức dửng dưng cùng cậu con trai hay nịnh hót của bà và cũng là Tham mưu trưởng Jason (Jonah Hill) đến sóng phát thanh của The Daily Rip, chương trình buổi sáng sôi nổi do Brie (Cate Blanchett) và Jack (Tyler Perry) dẫn dắt.

Còn 6 tháng nữa là sao chổi sẽ đâm vào Trái Đất, việc xoay sở giữa vòng quay tin tức 24 giờ và thu hút sự chú ý của công chúng đang chìm đắm trong mạng xã hội trước khi quá muộn hóa ra vô cùng khôi hài. Có mỗi việc nhìn lên thôi mà, phải làm gì để thế giới nhìn lên đây!?
Phỏng vấn Adam McKay về những điều đặc biệt trong Don’t Look Up
Sau đây là một số chia sẻ của đạo diễn/biên kịch đoạt giải Oscar Adam McKay về quá trình hình thành nên Don’t Look Up, cũng như làm thế nào ông mời được dàn diễn viên tên tuổi như vậy.
Câu hỏi: Phim hài và tiếng cười có lẽ là công cụ dễ đi vào lòng người nhất, giúp mọi người nuốt trôi các tình huống điên rồ. Việc viết kịch bản cho một bộ phim như Đừng nhìn lên liệu có phải là phương tiện giúp ông chuyển tải tất cả những vấn đề chúng ta phải đối mặt trong vài năm qua không?
Bất ngờ thay, vài bản thảo ban đầu của Don’t Look Up không hề hài hước! Ban đầu, tôi thử sức với ý tưởng về một bộ phim chính kịch dễ hiểu hoặc phim nghiên cứu nhân vật nhẹ nhàng, gần gũi. Nhưng rồi tôi nhận ra mình cần sáng tác một bộ phim hài, vì tôi thấy rằng sau những gì xảy ra mấy năm qua, chúng ta thực sự rất cần tiếng cười.
Tôi cho rằng muốn phim hài phát huy đúng đặc tính của nó, bạn cần giữ khoảng cách và có góc nhìn thích hợp. Bạn đâu thể cười một con khỉ khi nó tấn công bạn, đúng không? Nhưng nếu đứng cách xa khoảng 90m và quan sát hành động của con khỉ một lúc, có lẽ bạn sẽ bật cười.
Vì vậy, khi viết kịch bản cho phim này và sau đó là bắt tay vào làm phim sau một khoảng thời gian chững lại, dường như mọi người đều có cùng cảm giác thở phào nhẹ nhõm rằng cuối cùng, chúng ta cũng có thể cười sau 2 (hay 20) năm điên rồ này.

Câu hỏi: Ban đầu ý tưởng cho Đừng nhìn lên đến với ông như thế nào?
Đối với phim hài thì điểm xuất phát của phim này khá nghiêm túc. Năm 2019, tôi đã đọc cuốn sách The Uninhabitable Earth (Trái Đất không còn sự sống) và cứ nghĩ mãi về nó. Cuốn sách mô tả rằng hiện tượng ấm lên toàn cầu sẽ hủy diệt hành tinh này theo vô vàn cách nếu chúng ta không làm gì để đối phó với khủng hoảng khí hậu.
Tất cả cô đọng lại thành một ý tưởng cứ mãi ám ảnh tâm trí tôi: Tất cả chúng ta đều biết cần phản ứng thế nào khi gặp phải một gã sát nhân cầm rìu hay khi nhà bị cháy, nhưng điều mà tác giả David Wallace-Wells đã viết còn tệ hơn thế cả triệu lần. Chúng ta cần làm gì để giúp mọi người nhận ra đây là mối nguy hiểm hiện hữu rõ ràng? Mối nguy hiểm đó phải cận kề đến mức nào thì chúng ta mới có cách đối phó thích đáng? Tôi cảm thấy mình cần viết kịch bản này.
Trong khoảng thời gian vài tuần tiếp đó, sự tương đồng nhỏ bé nhưng tuyệt vời này cứ nảy ra trong mọi cuộc trò chuyện của tôi, kể cả khi nói chuyện với David Sirota, một nhà báo tôi quen nhiều năm: Giống như một sao chổi sắp đâm vào Trái Đất và chẳng ai thèm quan tâm vậy. Rồi đến một thời điểm, tôi ngộ ra: “Vậy đấy. Đó chính là bộ phim tôi muốn viết”. Đôi khi mọi việc chỉ đơn giản thế thôi.

Câu hỏi: Ông lấy cảm hứng từ những nguồn nào để viết nên kịch bản này?
Tôi muốn bộ phim này phải hài theo kiểu khiến bạn cười sảng khoái, chứ không phải khôn khéo hay châm biếm, vì thế tôi tham khảo những kiệt tác tương tự. Những phim hài như Office Space và Idiocracy thực sự lột tả được lối sống kỳ quặc của chúng ta trong thế giới hiện đại. (Cả hai bộ phim của Mike Judge này đều là kim chỉ nam cho tôi.)
Ngoài ra, còn có những bộ phim như Dr. Strangelove, Network và Wag the Dog. Tôi lúc nào cũng bị thôi thúc bởi ý tưởng tìm cách tóm lược những mối nguy khổng lồ chực chờ mà chúng ta phải đối mặt trên toàn thế giới, nhưng lại cần diễn tả sao cho có chút hài hước.

Câu hỏi: Làm sao ông mời được dàn diễn viên toàn sao khó nhằn này?
Nói thực là tôi vẫn còn choáng khi chúng tôi mời được tất cả những siêu sao này tham gia ngay từ đầu. Chúng tôi bắt đầu gửi kịch bản đi từ đầu 2020. Jen Lawrence là người đầu tiên chúng tôi gõ cửa và là người đầu tiên ký hợp đồng. Sau đó là cái gật đầu của Leo, rồi đến Jonah và Meryl.
Có lúc, giám đốc phụ trách tuyển diễn viên của tôi còn thốt lên rằng việc này thật nực cười. Tôi nhớ ra là đã từng có phim tương tự được sản xuất vào những năm 60 hoặc 70 quy tụ khoảng 25 ngôi sao tham gia, như It’s a Mad, Mad, Mad World hoặc A Bridge Too Far. Chúng tôi bắt đầu có cảm giác rằng mình cũng được bước vào một cuộc phiêu lưu như thế. Năm 2020 chắc chắn sẽ khiến mọi người choáng váng!

Câu hỏi: Chuyện gì xảy ra khi đại dịch ập đến? Ông phải làm gì để giữ chân mọi người?
Khi đại dịch ập đến, có lẽ đó là 6 tháng kỳ quặc nhất trong đời tôi, chứng kiến thảm họa thực sự lan tràn trên khắp thế giới và từng phần kịch bản trở thành sự thật. Tôi bắt đầu tự hỏi: “Chúng ta có còn cần làm bộ phim này nữa không đây?” Nhưng tôi nhớ một đêm nọ, khi tắt bản tin và đọc lại kịch bản, suy nghĩ đầu tiên của tôi là: “Kịch bản này chưa đủ độ điên”. Kịch bản này hơi vô vị so với những gì đang thực sự xảy ra. Vì vậy, tôi thay đổi mọi thứ để tăng độ điên thêm 15% nữa.
Chúng tôi thông báo với tất cả diễn viên và kỳ diệu thay, họ vẫn tham gia. Trên thực tế, họ muốn làm bộ phim này hơn bao giờ hết, bất kể bong bóng cách ly và mọi điều khác. Người này nối tiếp người kia, câu trả lời vẫn là có. Thật ra thời gian gián đoạn đó giúp chúng tôi có thêm nhiều thời gian khởi động một số ý tưởng khác cho từng nhân vật.
Tôi bắt đầu nhận ra rằng mọi người muốn làm điều gì đó phản ánh thời kỳ chúng ta đang trải qua. Cảm giác ấy rất rõ ràng. Mọi người muốn được cười vui. Ai cũng khao khát có được một cách vui vẻ, tích cực, lành mạnh để nuốt trôi con đường gập ghềnh đang đưa chúng ta lao dốc chóng mặt này.

Câu hỏi: Trong những bộ phim trước, ông nổi tiếng là người thẳng thắn về quan điểm chính trị, nhưng bộ phim này mang lại cảm giác cực kỳ lưỡng đảng.
Ở đất nước này, có rất nhiều chủ đề bị chính trị hóa mặc dù bản chất không hề như vậy. Chắc chắn việc một ngôi sao chổi đâm vào Trái Đất không nên là một chủ đề chính trị. Cũng giống như khủng hoảng khí hậu vậy, đây đơn thuần là khoa học. Vi-rút cũng thế. Không có thứ gì là hoàn toàn một phía. Do vậy, tôi thậm chí còn không nghĩ bản thân là hoàn toàn cánh tả hay gì cả. Chỉ là đất nước của chúng ta có những phạm vi chính trị kỳ lạ.
Tôi nghĩ bộ phim thực sự dành cho tất cả những người đang sống trong hệ sinh thái điên rồ này, bị những khuôn mặt la hét khủng bố và theo một cách nào đó chỉ muốn đối mặt bằng nụ cười và có lẽ là giải quyết được một số vấn đề cơ bản. Kiểu như là chí ít thì chúng ta cũng được làm điều đó chứ? Đó chính là quan điểm chính trị to lớn, cấp tiến của tôi và bộ phim này phản ánh quan điểm đó.
Hiện các bạn có thể xem The Big Short trên Netflix, bộ phim mang về cho Adam McKay Oscar cho Kịch bản chuyển thể xuất sắc nhất.