Có một vài lý do để bạn ra rạp xem Thor: Love and Thunder
Movie Lines Taken Out Of Context và Gấu Mèo Thức Khuya đã đi xem buổi chiếu ra mắt Thor: Love and Thunder với tâm trạng không quá kỳ vọng vì đã đọc được một số đánh giá từ trước (bản thân mình cũng không còn quá quan tâm đến vũ trụ Marvel sau Civil War). Một số nhà phê bình đã không sai khi chỉ ra những thiếu sót (bao gồm bộ đồ mới mà mình cho là có màu sắc rất lòe loẹt của Thor), mặc dù vậy vẫn có những khoảnh khắc đáng xem.

Tổng thể vẫn phải nói là phim bị nhồi nhét các chi tiết không thực sự cần thiết, nhưng nếu xem với một tâm trạng thoải mái, bạn cũng lọc ra được nhiều điều đáng giá, chủ yếu nhờ diễn xuất đầy nội lực của một dàn diễn viên khủng, từ chính tới phụ và cả phản diện, chưa kể các nhân vật cameo đầy thú vị. Một vài người trong số đó mình từng không nghĩ là họ sẽ tham gia vào tựa phim siêu anh hùng như Thor: Love and Thunder.
Thor: Love and Thunder cũng có nhiều cảnh hành động được dàn dựng tốt, nghiêm túc và dữ dội, khá hiếm thấy so với mặt bằng chung của phim siêu anh hùng Marvel trong thời gian gần đây. Trong trường hợp khâu biên đạo hành động đã không làm một fan của Zack Snyder như mình cảm thấy chán, thì mình cho rằng nó sẽ ổn với nhiều người xem phổ thông.

Mình không dự định review Thor: Love and Thunder bằng một nghìn từ trở lên, nên sẽ đi thẳng vào vấn đề. Thứ nhất, bộ phim chính là một đĩa spaghetti thập cẩm, bạn có sự châm biếm và cợt nhả đúng kiểu Taika Waititi ở khắp nơi, với một chút kinh dị dường như rò rỉ ra từ Insidious của James Wan, rất nhiều “love” và “thunder” đi kèm với rất nhiều Rock & Roll của Guns N Roses (đây là phần mình yêu thích) và “bảy sắc cầu vồng” nữa.
Phim này khiến mình nhớ đến các tuyệt phẩm như Gladiator và American Psycho cùng một lúc, theo một cách mà mình không nghĩ là sẽ có được, hãy nhìn vào dàn cast, bạn sẽ hiểu mình đang nói gì. Nó có thể sẽ rất thú vị, hoặc rất nhạt nhẽo tùy theo trải nghiệm cá nhân với phim ảnh của bạn, phụ thuộc vào việc bạn có “catch” được các chi tiết tham khảo và hài hước bị nhồi nhét vào hơi quá lố hay không, đó là phong cách của đạo diễn và nếu bạn cảm thấy ok với nó thì tốt thôi.

Thor: Love and Thunder là một tựa phim mang lại trải nghiệm thị giác tốt, chúng ta có những cảnh quay đẹp, pose đúng góc để khai thác hình thể nhân vật. Kèm theo đó là một vài cảnh zoom in zoom out và góc máy top-down đúng lúc bắt trọn vẹn trận chiến hoặc các đòn thế rất nổi bật của nhân vật, không nhiều, nhưng ít nhất nó khiến mình không cảm thấy nhàm chán. Tất nhiên rồi, đứng sau máy quay là Barry Baz Idoine – người đã thắng Primetime Emmy cho Mandalorian.
Ngoài ra, bạn nên thấy kết quả của quá trình workout mà Natalie Portman đã trải qua để vào vai Mighty Thor trên màn ảnh rộng, cô ấy đẹp và quyến rũ theo một cách mà đảm bảo là không mấy khi bạn được xem đâu. Nhân vật Jane Foster rất có sức nặng, Mighty Thor hoàn toàn chiếm spotlight của Thor Odinson. Không chỉ vì thời lượng xuất hiện trên phim, mà vai trò của Jane thực sự quan trọng, những quyết định của cô chính là điểm then chốt đối với bộ phim này.

Nội dung Thor: Love and Thunder thì đơn giản lắm, anh chàng thần sấm của Chris Hemsworth bị cuốn vào một cuộc hành trình không giống như bất cứ điều gì anh ta từng phải đối mặt – đó là chuyến đi nhằm tìm kiếm sự bình yên trong tâm hồn và cũng là lúc anh ta nhận ra tình yêu đi kèm với cái giá của sự mất mát là như thế nào. Thông điệp chủ đạo của phim là ngay cả trong những tình huống u ám nhất, thì “love” vẫn luôn là một lựa chọn. Thor chiến đấu bằng “thunder” nhưng chiến thắng nhờ “love”. Sau tất cả những gì xảy ra, các nhân vật đã chọn “love”.
Nhìn chung, Thor: Love and Thunder vẫn mắc một số lỗi cố hữu của phim Marvel trong thời gian gần đây nói chung và của Taika Waititi nói riêng, đó là chèn vào quá nhiều tình tiết và thoại hài một cách không cần thiết, bất kể nhạt hay không nhạt, hài vẫn xuất hiện ở những đoạn lẽ ra nên nghiêm túc và khiến tâm trạng của khán giả rơi tự do ngay trong lúc họ cần một khoảng lặng và sự tập trung. Điều đó ảnh hưởng không nhỏ đến quá trình thưởng thức diễn xuất của diễn viên, hoặc để cảm nhận được không khí của cảnh quay đó.

Cuối cùng, bên cạnh một thông điệp giản đơn, mang tính giáo dục về tình yêu và lòng vị tha, Thor: Love and Thunder sẽ không có bất cứ thứ gì để gọi làxuất sắc hoặc vượt trội, nhưng nó hoàn toàn phù hợp cho một buổi tối cuối tuần, nhất là khi bạn có ai đó để nắm tay và cười cùng khi xem. Còn mình, mình sẵn sàng xem lại lần thứ hai vì Natalie Portman và những bài nhạc rock kinh điển được sắp xếp đúng nơi đúng chỗ, khiến bộ phim hấp dẫn hơn nhiều so với bản chất thực sự của nó.